avatar
Vọng Nguyệtg Cấp 1
Ngày đăng ký: 01/09/19
Linh thạch: 0

Bình luận mới nhất

Tên truyện Thời gian Nội dung
Hatsukoi Zombie
Tôi không thích ebino, tôi nói vậy, còn nếu bạn muốn nói tôi sai thì cứ đưa ra luận điệu của bạn sao lại ăn nói vô văn hóa vậy
Hatsukoi Zombie
Tại sao lại có ebino vào làm gì để phí chap vậy
Chúng ta không thể học
Đã xa rồi, một thủa nắng vàng hoa đỏ Để lại sau, một cung đàn trầm đục vang âm Tiếng thơ ngâm, một màu hồng không gợn giọt phiền muộn Nước mắt tràn, khói thuốc trắng che đi màu xám xịt u buồn Có còn ai, có còn ai níu lại chút vấn vương Bầu trời xanh, tiếng thơ hồng, nước mắt tràn nay đã chết
Chúng ta không thể học
Tôi tự làm đề của mình lun
Chúng ta không thể học
Tôi yêu em, em yêu người em chọn
Tôi sống vì em, em sống vì người em yêu
Em giống như một bông hoa yêu kiều
Cần nắng vàng để để rộ bông rạng rỡ
Còn tôi là một bông tuyết lo sợ
Sợ ánh nắng sẽ nung chảy tuyết tan
Thật trớ trêu, tôi chọn ánh nắng vàng
Tôi xin nguyện làm dòng nước mãi mãi
Để ngắm hoa luôn thắm tươi tự tại
Nhường em lại cho người mãi em yêu
Chúng ta không thể học
Nếu muốn làm thơ đâu cần đặt đề màu mè như vậy, đề thơ là đề để người làm thơ tỏa sáng chứ không phải là đề để người làm đề diễu võ dương oai. Đó không phải thơ! Đề thơ hay là đề thơ cao thâm triết lý ngụ trong đề mà được người làm phô ra theo ý hiểu chứ không phải mớ rắc rối đựơc vẽ lên để lòe thiên hạ.
Ví dụ tôi đặt đề:
Nắng lên thì bông tuyết sẽ tan
Không nắng cánh hoa nhỏ sẽ tàn
Cánh hoa nhỏ bé yêu bông tuyết
Tuyết còn hoa tàn hay tuyết tan?

Cứ luận đề này theo ya hiểu hoặc cách bạn thích biến tướng những câu thơ này sao cho ra một bài thơ là được
Chúng ta không thể học
Yêu là cho đi không nhận lại
Yêu là đau khổ là bi ai
Yêu là ngu si là mền yếu
Nhưng dẫu vậy thì tôi vẫn sẽ yêu
Chúng ta không thể học
Đúng vậy đây là thơ tình ấy
Chúng ta không thể học
Nếu yêu em mà làm tôi đau khổ
Tôi sẽ chọn đau khổ để yêu em
Nếu yêu em mà chỉ được ngắm nhìn
Tôi sẽ chọn lặng thầm yêu mãi mãi
Dù cho em có chẳng yêu tôi lại
Thì tim tôi vẫn sẽ yêu em hoài
Tôi mong em hạnh phúc dù bên ai
Vì tình yêu là cho đi vĩnh viễn!
Chúng ta không thể học
Dốc càng lên cao vực càng thẳm
Càng trèo gần ngọn ngã càng đau
Kiếp tằm là kiếp ăn dâu
Chớ đừng cắn lúa hại sâu nhé tằm
Chúng ta không thể học
Tôi đâu có làm mà phải nghỉ.
Chúng ta không thể học
Một bên mặt đỏ, một bên cười  Một bên nóng giận, một bên vui Một bên hiểu chuyện, một bên chẳng Một bên xấu hổ, một bên chơi
Chúng ta không thể học
Trăm năm bia đá đã mòn
Ngàn năm bia miệng hẵng còn khắc ghi
Bao giờ sẻ giống họa mi
Bao giờ rắn mới bước đi giống rồng
Bao giờ ếch mới hết ngông
Bao giời gà mới hết trông bầu trời
Trăm năm trong cõi người đời
Ngàn năm vẫn vậy tính trời đã sinh
Lắm kẻ lo chuyện bất bình
Lắm kẻ cũng biết phận mình biết thôi
Lắm kẻ hiểu rõ đầu đuôi
Lắm kẻ không biết ngược xuôi thế nào
Trăm năm đào hơn đào
Ngàn năm đằng đẵng núi cao không rời
Trò Đùa Đáng Yêu
Suy cho cùng vẫn là takigi nhà ta đã quá yêu anh main nhà ta tới mức hiểu tất tần tật về ảnh rồi. Main đụt nhưng số hưởng
Trò Đùa Đáng Yêu
Để cho takagi lấy main phí quá. Vừa kiếm đựơc ít tiền, cừa chậm chạp, vừa đụt, trong khi takagi sắc xảo và khéo léo vậy. Haiz,z, tình yêu khó giải thích quá đi à
Chúng ta không thể học
Vì yêu em tôi làm kẻ ngu si
Chỉ dám đứng nhìn em cười vui vẻ
Càng yêu em tôi càng hiểu một lẽ
Em mãi mãi chẳng bao giờ yêu tôi
Tôi biết chứ nhưng chẳng lẽ lại thôi
Chạy theo em một mối tình vô vọng
Để nhìn em được vui cười hạnh phúc
Sao lạ nhỉ lòng tôi lại cũng vui
Chán tôi quá, em không thuộc về tôi
Nhưng yêu em, yêu chân thành, đằm thắm
Chỉ vật vờ không ghen tuông, hi vọng
Bết sao được vì tôi đã yêu em
Chúng ta không thể học
Tóc của tôi cũng sớm hóa màu vôi Hồn của tôi xin gửi vào cơn gió Một cánh chim bay trên bầu trời đỏ Cả một đời rong ruổi chẳng âu lo Em biết không, tình yêu tôi đã cho Sẽ mãi mãi không bao giờ hồi đáp Cả tuổi xuân của tôi là bản nhạc Khúc cao trào tôi dành trọn cho em Kể từ khi tôi là chành thanh niên Hay bây giờ là ông lão tóc bạc Thì tình yêu vẫn là một bản nhạc Mãi âm thầm chẳng đến đựơc tai em....       
Chúng ta không thể học
Nhìn thơ mình mà thấy thương mình
Đều ngu ngốc như nhau
Cháy trong ánh bình minh
Chúng ta không thể học
Tôi không bị ảnh hưởng bởi người đời
Mà trong tôi nàng tiên thơ đang chết
Dù cho tôi có cố gắng mỏi mệt
Thì vần thơ sao cứ mãi tầm thường
Không phải do trần thế mà vấn vương
Bao lâu nay tôi nhận ra điều đó
Một sự thật trần trụi và méo mó
Tôi tầm thường nên thơ cũng thế thôi
Chúng ta không thể học
Thơ mình không hay đâu
Mình hiểu chứ! 
Thơ mình thật tầm thường
Lại hiển nhiên! 

Truyện theo dõi

Tài khoản này không công khai Truyện theo dõi